“Sư phụ ơi, đào nở rồi kìa! Ngày mai chúng ta lên Thanh Sơn quán chơi nhé?”
Giọng nói lanh lảnh của tiểu đồ đệ Quả Quả kéo ta ra khỏi dòng hồi ức.
“Ham chơi quá đấy.”
Ta mỉm cười, khẽ điểm một cái lên trán nó.
“Ngày mai về, nếu còn không làm tốt, vi sư sẽ phạt đánh lòng bàn tay đấy.”
Quả Quả rúc vào lòng ta, ngửa đầu làm nũng:
“Sư phụ là người tốt nhất, chắc chắn sẽ chẳng nỡ đánh con đâu.”
Có thể bạn thích
Khi biết mình chỉ là người thay thế, cô rời đi, kết hôn với thái tử Giang Thành mặc cho người yêu cũ quỳ xuống cầu xin.
Trọng sinh thành đứa bé ba tuổi, suýt bị chôn sống, cùng xem cô trở thành đại gia nông nghiệp như thế nào.
Đích nữ ngốc nghếch trở mình, trở thành nhân vật được săn đón nhất, cả Thái tử cũng đích thân đến cầu hôn!
Ai cũng nghĩ người quyền quý như anh không bao giờ nhìn lại người cũ. Vì vậy, cô giấu kín tâm tư nhưng nào ngờ...
Con bé vừa tròn mười tuổi, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, lại cứ quấn lấy ta không rời.
Quả thật, ta cũng chẳng nỡ nặng lời với nó bao giờ.
Hôm nay quán rượu buôn bán tạm ổn.
Sau khi các tiểu nhị thu dọn xong, ta ngồi tính sổ ở quầy, ước chừng lãi được năm trăm tiền.
Chừng ấy, cũng đủ để một nhà bình dân sống thong thả cả tháng trời.
Quả Quả mon men lại gần, ta liền bảo con bé bấm bàn tính, thử tính xem ngày mai sẽ tiêu tốn bao nhiêu tiền mua rau, củ, thịt cá.
Nó loay hoay tính hai lượt, lần thì thừa, lần thì thiếu.
Cuối cùng đành chớp chớp đôi mắt tròn xoe, khổ sở nói:
“Không biết tính toán cũng không sao đâu.
Mai mốt lớn lên, con sẽ giống như Thôi tỷ tỷ – làm nữ tướng quân!”
Ta bật cười, không nhịn được đưa tay véo má nó một cái:
“Thôi đi, con đừng có mà so với Thôi tỷ tỷ.
Người ta văn võ song toàn, còn con thì cả hai đều không ra gì.”
Quả Quả chu môi buồn bã.
Đúng lúc ấy cửa chính đột ngột vang lên tiếng gõ mạnh.
“Ai đó?” Tiểu nhị thay ta cất tiếng hỏi.
Truyện hay
“Chỉ cần Khánh Nghi mưa vẫn còn rơi, chó nhỏ còn vẫy đuôi, thì vĩnh viễn còn có người thích cậu.” Mùa hè năm ấy, cô và anh rung động vì nhau, chia xa rồi lại tìm thấy nhau.
Ôn Oanh 6 tuổi mơ thấy anh trai vì tìm mình bị bắt cóc, mà bôn ba khốn khó đến tận cuối đời. Vì thế mà cô quyết tâm thay đổi vận mệnh của mình và anh trai từ bây giờ.
Xuyên về thập niên 80, Bạch Vi bị bố mẹ thúc giục kết hôn, thấy đối tượng cực kì đẹp trai & có tiền, cô nhanh chóng đi đăng kí. Đến khi về nhà, cô mới biết mình nhận nhầm người rồi.
Dựa vào 1 thanh đoạn kiếm thần bí từ đan điền, Chu Hằng đi ra từ 1 trấn vô danh tạo ra một mảnh thiên địa, thiên hạ độc tôn!
Một giọng nữ trong trẻo đáp lại từ ngoài sân:
“Là ta, Thôi Tri Vũ.”
7.
Danh tiếng của Thôi Tri Vũ, chấn động như sấm vang.
Lần đầu tiên ta gặp nàng, là vào ngày thứ hai sau khi thành hôn với Tề Chiêu.
Đêm động phòng vừa qua, hôm sau ta cùng Tề Chiêu tay trong tay đến bái kiến Thái hậu.
Rời cung Từ An, Thái hậu lại gọi riêng ta trở lại.
Bà dặn ta sớm sinh hoàng tự cho hoàng gia, nhân tiện khuyên nhủ hoàng đế nên mở rộng hậu cung:
“Con nối dõi là chuyện trọng yếu.
Hoàng hậu cần hiểu đại nghĩa, càng phải chu toàn mọi điều để chăm sóc Hoàng thượng.”
“Bệ hạ cần mẫn chính sự, thường xuyên quên ăn quên ngủ.
Hoàng hậu hẳn biết nên làm gì.”
Ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngoan ngoãn nghe hết lời dạy.
Trở về, ta liền đích thân nấu một bát chè hạt sen, mang đến thư phòng dâng cho Tề Chiêu.
Cửa thư phòng vừa mở, bước ra là một nữ tử trong bộ khinh giáp, tư thế hiên ngang, khí chất mạnh mẽ.
Nàng dừng lại hành lễ.
Dung mạo xinh đẹp, khí độ bất phàm.
Chỉ thoáng nhìn, ta đã không khỏi kinh ngạc trước vẻ rực rỡ của nàng.
Đem chè hạt sen dâng cho Tề Chiêu, hắn có vẻ mất tập trung, thần sắc chẳng yên.
Khi nhận lấy bát, hắn không uống, chỉ nhàn nhạt nói:
“Chuyện bữa ăn cứ giao cho hạ nhân là được.
Trẫm nhớ hoàng hậu thích đọc sách chí quái, tàng thư các có nhiều, hoàng hậu có thể đến xem.”
Đó là lời cảnh cáo, đừng tùy tiện lui tới thư phòng nếu không có chuyện gì.
Đến tận khi ta rời đi, bát chè kia hắn vẫn chưa hề động đến.
Trước đây ta từng cho rằng Tề Chiêu là người ôn hòa thân thiện, thực chất hắn chưa từng tin ta.
Cũng phải thôi — xung quanh hắn là bao ánh mắt như lang sói rình rập.
Mà ta, chẳng qua cũng là một con rắn độc do phụ thân đưa vào.
Ánh nắng kéo bóng ta dài lê thê, tan vào đoàn tùy tùng phía sau.
Bỗng ta dừng bước — vì Thôi Tri Vũ đang đứng phía trước.
Nàng đang đợi ta.
“Tham kiến nương nương.”
Giọng nàng dễ nghe, mang theo vẻ thanh nhã như tiếng sáo trúc.
“Thôi tướng quân không cần đa lễ.”
Ta kính trọng nàng là nữ tướng nơi tiền tuyến chinh chiến sa trường, cũng kính trọng nàng là cánh tay đắc lực bên cạnh Tề Chiêu.
Nhưng đồng thời, ta cũng ngưỡng mộ nàng — bởi nàng thật khác biệt, thật xuất chúng.
Truyện tranh hot
Hắn xuyên qua và bước vào thế giới 10.000 năm sau, nhân loại diệt vong, võ học lên đến đỉnh cao, mà hắn là tia lửa duy nhất!
Một đại ma hoàng đầy thủ đoạn tàn độc, sẽ làm thế nào để khiến cho một gia tộc nhỏ bé trở mình thành một gia tộc đứng trên tất cả?
Thể chất bình thường? Thần thông khó luyện? Đốn ngộ liền xong việc!
Phế vật? Rác rưởi? Chỉ cần đi theo bản tọa, tất cả sẽ trở thành anh hùng thế gian!
“Đế hậu đại hôn, thần xin dâng lễ, chúc bệ hạ và nương nương đồng tâm, vững bền.”
Thôi Tri Vũ dâng lên một hộp gỗ sơn đỏ.
Tùy tùng định nhận thay, ta tự tay đón lấy.
“Tấm lòng của Thôi tướng quân, bổn cung xin nhận.
Ngươi là phụ tá đắc lực của bệ hạ, cũng mong quân thần một lòng.”
Về đến cung Khôn Ninh, ta mở hộp ra xem.
Bên trong là một thanh thiết chủy thủ, quý hiếm, sắc bén đến mức có thể c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn.
Nơi tay cầm khảm đầy bảo thạch, dưới ánh nến rực rỡ lấp lánh.
Vật quý thế này, sao lại nằm trong tay Thôi tướng quân?
Chẳng qua là đồ bệ hạ ban thưởng.
Muốn trả lại, nhưng không phải trả cho Tề Chiêu, mà là trả cho ta.
Có thể là nàng muốn trả, nhưng Tề Chiêu không muốn nhận.
Chỉ một việc nhỏ, cũng đủ thấy ẩn ý bên trong.
Giữa hai người họ, tuyệt nhiên không đơn thuần là quân thần.
Người từng khiến Tề Chiêu mở miệng xin người khác nhường phần thịt dê nướng thì ra là Thôi tướng quân.
Ta cẩn thận cất lại chủy thủ, rồi sai người đưa trả cho Tề Chiêu.
Thứ quý giá thế này, tình cảm gửi gắm trong đó cũng sâu nặng như thế — không phải thứ ta nên giữ.
Từ trước đến nay, ta luôn biết rõ vị trí của mình.