Bạn có câu chuyện hấp dẫn trong đầu? Hãy biến đam mê viết lách thành thu nhập! Tham gia tntourist.com.vn – nền tảng dành riêng cho tác giả Việt. Viết truyện, chia sẻ đến hàng ngàn độc giả và bắt đầu hành trình kiếm tiền từ sáng tác ngay hôm nay. Đăng ký dễ dàng – Xuất bản nhanh chóng – Thu nhập minh bạch. 👉 Trở thành tác giả và bắt đầu kiếm tiền từ truyện của bạn!
Tôi ngoan ngoãn, tôi “biết điều”, tôi diễn rất giỏi vai một người vợ lý tưởng: không oán trách, không dính líu, không ràng buộc. Tôi thậm chí học cách yêu mùa đông, học cách nhìn tuyết rơi qua ô cửa sổ khi anh ta ôm tôi trong tay… chỉ để hoàn thành vai diễn người thay thế kia thật tròn trịa.
Nhưng có vai diễn nào kéo dài mãi được đâu?
Tôi không yêu Yến Thời, nhưng tôi từng rất thích cơ thể anh ta—một sự thật có phần xấu hổ, nhưng lại rất thành thật. Cũng như anh ta, chỉ thích tôi vì gương mặt giống Trình Song Tư – người cũ của anh ta.
Và rồi, một ngày mùa đông, tôi nói lời ly hôn, khi đang ngồi trong lòng anh ta, chỉ cách trái tim anh ta đúng mười tám centimet lạnh lẽo.
Yến Thời ngẩn người. Có lẽ, đây là lần đầu tiên anh ta không đoán được nước cờ của tôi. Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn đồng ý. Chúng tôi ly hôn trong im lặng, như cách chúng tôi kết hôn—không tình cảm, không dính líu, và tuyệt đối… không ai biết.
Tôi rời đi với vài chiếc vali, trở lại cuộc sống của một diễn viên hạng mười tám không danh tiếng, không scandal, chẳng nổi bật. Người đại diện mắng tôi ngu ngốc, bảo tôi đã để tuột mất “cái đùi vàng” của giới thượng lưu. Tôi không phủ nhận. Nhưng tôi biết mình đã thắng – ít nhất là trong ván cờ của tự trọng.
Tôi không chọn làm người thay thế nữa.
Tôi không còn muốn sống trong mùa đông của người khác.
Và rồi, khi tôi tưởng đã khép lại một chương cũ, người ấy xuất hiện.
Một người tình trẻ đẹp trai, nóng bỏng, tràn đầy sức sống, dắt tay tôi đến dự tiệc tái ngộ.
Còn Yến Thời thì sao?
Anh ta xuất hiện cùng Trình Song Tư – bạch nguyệt quang năm nào.
Một màn gặp lại tưởng chừng chua chát, lại trở thành khởi đầu cho một trò chơi thú vị: ai mới là người thật sự “không quên được ai”?
Khi Yến Thời cay đắng hỏi:
“Quả nhiên em vẫn chưa quên được tôi.”
Tôi chỉ cười nhạt, ánh mắt lướt qua cậu tình trẻ trông như bản sao thời trẻ của anh ta:
“Anh không biết à? Anh trông rất giống mối tình đầu của tôi đấy.”
Trận đấu bắt đầu từ đó. Nhưng lần này, tôi không còn là người bị động.
Tôi – người vợ cũ lặng lẽ, người thay thế lương thiện – đã thoát vai.
Giờ đây, tôi muốn sống là chính mình.
Và nếu có yêu đương lần nữa...
Tôi sẽ không chọn người giống “bạch nguyệt quang” của ai đó.
Tôi sẽ chọn người nhìn vào mắt tôi, nắm tay tôi, và thật lòng nói:
“Chị ơi, em muốn cưới chị.”
Một câu chuyện ngược tâm nhưng không bi lụy, trào phúng nhưng không hời hợt. Chị Ơi, Em Muốn Cưới Chị là hành trình tìm lại giá trị bản thân, tình yêu đích thực, và cách một người phụ nữ buông bỏ quá khứ để bước vào một tương lai rực rỡ, ấm áp hơn bao giờ hết.