Trời cao biển rộng, vân đạm phong khinh.
Sau khi Quý Lan dọa nam sinh sợ hãi bỏ chạy thì thảnh thơi đi ra khỏi trường học, bầu trời trong xanh như thế này, đám mây trắng như thế, còn bản thân thì lại đen như đất.
Còn chưa kịp buồn phiền thì một cái microphone đã chỉa thẳng vào ngay mũi của cô: "Bạn học bạn học, xin hỏi bạn ra phòng thi trễ như vậy là do bởi vì thi không được như ý muốn, cảm thấy không còn mặt mũi đối diện với công lao dưỡng dục ngậm đắng nuốt cay mười mấy năm của bố mẹ bạn sao?"
Nghe thấy giọng nói đặc nghẹt vùng Đông Bắc kia, huyệt thái dương của Quý Lan giật giật, phóng viên thời buổi bây giờ lưu hành cách nói chuyện độc mồm độc miệng như thế sao?
Còn có cái microphone này nữa, cũng may là cái mũi của mình là hàng thật không phải sửa, lỡ như đụng gãy sụn mũi thì ai là người đền đây?
Quý Lan đẩy microphone bằng ngón tay trỏ đi, ngẩng đầu nhìn thì thấy một ông chú trung niên luộm thuộm đang cầm cái microphone đơn giản cùng với vẻ mặt chờ mong nhìn mình, ông chú đội chiếc mũ lưỡi trai màu xanh mượt, cao khoảng chừng 1m65.
Phía sau ông chú là một anh thanh niên trẻ tuổi đang nặng nhọc khiêng camera, trông khốn khổ làm người ta vừa nhìn là biết đã bị ức hiếp nhiều lần. Thân cao khoảng 1m8, cái nóng của mùa hè khiến anh ta đổ đầy mồ hôi ướt cả áo, áo ướt dính vào da thịt ẩn ẩn phác họa ra hình dáng cơ bắp bảy tám múi của anh ta.
"Thứ nhất, tôi không có bố mẹ, nếu có mà đối mặt với bọn họ chắc tôi bị hù ngỏm mất."
Quý Lan bình tĩnh lên tiếng nói chuyện.
Ngay từ lúc vừa sinh ra cô đã bị bố mẹ vứt bỏ, là người hay quỷ, sống hay chết như thế nào cô cũng không biết, cô chỉ nghĩ đơn giản rằng coi như bọn họ đã chết rồi.
Có lẽ chỉ có thể gặp mặt đoàn tụ trước mặt Diêm Vương thôi.
Tạm nghỉ một chút, cô lại bổ sung thêm: "Thứ hai, tôi thi rất tốt."
"Nhưng mà chưa có kết quả mà, bạn học này bạn tự tin như vậy không tốt lắm đâu, khiêm tốn mới là động lực duy nhất hướng về phía trước."
Ông chú xem nhẹ câu trả lời đầu tiên của cô, dí cô tới cùng: "Chẳng lẽ cô học ở trường Nhất Trung hả?"
Nhất Trung là trường trung học phổ thông đứng số một của thành phố, trong khi các trường trung học phổ thông công lập khác đang tranh cãi với tỷ lệ học sinh được suất số hai là 60-70% thì trường Nhất Trung đã đuổi kịp suất số một và vượt qua 97%.
Nhưng Quý Lan là học sinh dốt trong các học sinh học dốt, hiển nhiên không thể nào là Nhất Trung, tuy rằng nhìn sơ qua cô rất giống.
"Đúng vậy."
Quý Lan không muốn chuốc thêm phiền phức, trả lời qua loa nương theo lời của ông chú nói luôn.
Vừa nhấc chân định rời đi thì cô đột nhiên nghĩ tới, nếu mục tiêu của đời này cô muốn gia nhập vào giới blogger thì truyền thông rất quan trọng với bản thân cô.
Vừa nhảy ra ý tưởng, cô tung ra một quả bom: "Hơn nữa cuối cùng tôi thi được hơn 415 điểm đấy."
Nói xong cô nhanh chân rời đi, bỏ lại sau lưng hai khuôn mặt ngơ ngác của ông chú và thanh niên.
Thanh niên: "Tôi có dự cảm đây sẽ là một tin tức lớn."
Ông chú: "Đồng ý, ngày mai tiếp tục đến nằm vùng! Báo đáp thành phố làm giàu cho đất nước dựa vào cô bé ấy!"
Thanh niên: "Lỡ như là một bệnh nhân tâm thần thì làm sao bây giờ?"
Ông chú: "Vậy thì trừ vào tiền lương của cậu, lúc nãy cậu nói cô bé ấy trông có vẻ dễ nói chuyện tôi mới tới hỏi cô bé đó thôi."
Thanh niên: "... WTF?"
___
Quý Lan nắm chặt đai an toàn của cặp sách đỏ thẫm, chầm chậm đi dọc dưới tán cây trên con đường được trồng đầy cây cổ thụ, cuối cùng dừng lại trước trung tâm thương mại Phương Đông.
Cô đánh giá bản thân trong tấm gương phản chiếu, áo thun màu trắng có hoa văn trẻ con, quần vải màu hồng cộng thêm đôi giày thể thao màu trắng đã chuyển dần sang màu xám.
Tất cả đều là thứ rác rưởi mà chị họ của cô bỏ lại, ngay cả nội y bên trong không vừa kích cỡ cũng là của chị ta.
Quý Lan thở dài một hơi: "Quả nhiên là người ở hiền gặp phiền hay bị bắt nạt mà."
Kiếp trước, khi cô còn đang học cấp ba thì sau giờ học, buổi tối làm xong bài tập cô còn phải chuồn ra ngoài đi làm thêm, chỉ vì có như thế cô mới có thể trả được một ngàn nhân dân tệ tiền cơm mỗi tháng cho nhà dì.
Bên trong tấm gương phản chiếu lại nụ cười đầy ý nghĩa sâu xa của cô, Quý Lan muốn, kiếp sống này, cô phải sống cho thật tốt, không vì cái gì khác, chỉ cần tự do tự tại, làm theo ý mình.
Đương nhiên, trước tiên là phải giải quyết hết những người có lỗi với bản thân cô đã.
Sải bước dài nhanh chân đi vào trong trung tâm thương mại được lắp máy lạnh mát mẻ, tâm trạng có chút bực bội vừa nãy của Quý Lan cũng được tiêu tán. Tòa nhà Phương Đông là một trung tâm thương mại tích hợp cả đầy đủ loại hình giải trí và mua sắm. Khi có nhiều người qua lại Quý Lan 'quá khứ' mới dám liếc nhìn hai ba lần. Người bán hàng cùng với những cửa hàng bên trong sang trọng lộng lẫy với cô lại như người của hai thế giới, cô không dám đi vào.
Giờ Quý Lan đã trọng sinh, cho nên tất nhiên là cô không sợ gì cả. Cô đã từng chứng kiến nhiều trường hợp lớn, bất kể mặc đồ theo phong cách gì đều có thể lướt như gió trên đường. Cô lập tức đi lên tầng ba, sau khi rẽ trái là một cửa hàng chuyên bán kính áp tròng.
"Em gái xinh đẹp mua kính áp tròng sao?"
Đứng trước kệ trưng bày hàng hóa một lúc lâu mới có một nhân viên bán hàng với khuôn mặt lạnh nhạt đi tới.
Cô ta lười biếng đánh giá cô gái nhỏ ăn mặc tồi tàn đứng trước mặt mình, không biết trong người cô có mấy tờ chủ tịch Mao không thì cũng khó nói.
"Muốn loại nào?"
Cô ta vừa khẩy móng tay vừa lơ đãng hỏi.
Quý Lan cũng không thèm nói nhiều thêm, chỉ vào kính áp tròng có độ trong ngăn tủ kính kia nói: "Lấy hai hộp loại dùng một ngày của nhãn hiệu này, một hộp -2 độ với một hộp -3 độ, cả hai đều là màu nâu, cảm ơn."
Người bán hàng hơi sửng sốt, không ngờ tới cô gái nhỏ trước mặt này vừa mua là mua loại đắt tiền nhất chỉ dùng một ngày rồi vứt đi, ngay cả mắt cũng không thèm chớp lấy một cái đã mở miệng ra nói một lèo yêu cầu, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.
Sau khi cô ta lấy lại tinh thần sau cú sốc vừa rồi, vội vàng viết hóa đơn thanh toán, rồi lấy hai hộp kính đưa cho Quý Lan, lại hỏi thêm: "Có cần nước ngâm và hộp đựng lens không?"
Quý Lan cười mỉa: "Chị cảm thấy loại dùng một lần rồi vứt đi này có cần không?"
Người bán hàng không còn lời nào để nói.
"Tôi có thể dùng vòi nước ở đây để rửa tay được không?"
Quý Lan lại hỏi, đã có kính áp tròng rồi nên cô không muốn đeo gọng kính ra ngoài nữa.
"Có thể có thể."
Người bán hàng nhanh chóng gật đầu đồng ý, cô gái nhỏ ra tay hào phóng, nói không chừng có thể phát triển trở thành khách hàng thân quen, dùng có tí nước thì tính là gì đâu.
Quý Lan gật gật đầu, cẩn thận rửa tay, sau khi lau khô bọt nước thì đeo kính áp tròng vào với động tác thành thục.
Người bình thường sau khi tháo kính ra ít nhiều gì mắt cũng sẽ bị lờ đờ như cá chết, nhưng Quý Lan lại không bị, đôi mắt vốn dĩ không lộ núi không lộ sông, bị gọng kính che khuất không thể nhìn kỹ thì bây giờ khi đeo kính áp tròng lên lên càng khiến đôi mắt trở nên to hơn, trong sáng to tròn ngập nước.
Quý Lan hài lòng gật đầu, cất mắt kính cùng với những hộp kính áp tròng còn dư vào trong cặp sách, lại tiếp tục đi lên tầng bốn.
Cách đó không xa người bán hàng vẫn nhìn theo cô chăm chú, đúng là xinh đẹp!
Khó trách người ta lại nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mắt kính phong ấn nhan sắc kia vừa tháo ra một cái như biến thành một người khác vậy.
"Mấy cô gái nhỏ bây giờ có tiền thật!"
Sau khi xuất hóa đơn xong người bán hàng còn chưa phản ứng lại được, thì những người còn lại ở trong cửa hàng đã bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Thì đó, ăn mặc tồi tàn vậy mà không ngờ tới lại có tiền như thế! Hai hộp dùng một ngày rồi vứt kia chắc cũng chỉ đeo được nửa tháng là cùng."
"Hai mươi ngày!"
"Haiz, nếu mà biết trước thì tôi đã đi tới rồi, mất toi một đơn chạy KPI rồi."
"Cô đừng có nói nữa, sau khi cô gái kia đeo lens lên thì như biến thành một người khác vậy, khá xinh đẹp."
"Tôi không có nhìn kỹ..."
"Tiểu Vương, hôm nay cô có một khởi đầu thuận lợi rồi!"
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa, nghiêm túc làm việc đi."
____
Trên tầng bốn, bên trong cửa hàng quần áo, cuối cùng Quý Lan cũng chọn được một chiếc áo thun đơn giản màu đen cùng với quần jeans rách ba phần, chân mang dép lào, nhìn toàn thân trong gương rồi đánh giá bản thân.
Không tồi, ngầu lòi lạnh nhạt, ngoại trừ ngực có hơi phẳng ra thì cô rất vừa lòng.
Lát nữa hỏi Cẩu Đản xem có phát bàn tay vàng cho mình để phóng to bộ ng ực gì đó hay không, vừa vui vẻ suy nghĩ Quý Lan vừa thanh toán.
Nhưng mà hình như còn thiếu thiếu gì đó.
____
Ở trong cửa hàng điện tử ở tầng hai, Quý Lan lạnh nhạt nhìn các kiểu dáng điện thoại di động trước mặt mình.
1999, 2999, 3999, 4999, 5999...
Cái nào cũng đẹp, chỉ là hình như cô không có nhiều tiền như thế.
Mua quần áo tốn hết 400, mua lens hết 300, còn thừa có 600.
"Ông chủ, ông có máy nào second-hand không?"
Cô hỏi thẳng vào vấn đề.
"Có có."
Ông chủ có bụng bia tròn trịa, ông ta nhìn toàn thân không phú thì quý của Quý Lan có chút không hiểu, nhưng vẫn lấy ra một cái điện thoại có chút cũ trong tủ: "Cái này, có thể gọi điện thoại, có thể lên mạng, quay video hay chơi game cũng không thành vấn đề, cơ bản không có gì khác với điện thoại mới nhất cả, chủ yếu là người cũ đã dùng hơn một năm, bán cho tôi để tôi tân trang lại cho nó."
Quý Lan cạn lời, điện thoại đời mới cũng chỉ ra mắt được có một năm mà thôi, điện thoại của một năm trước lấy ra lừa gạt người khác còn không biết xấu hổ mà nói nhiều như vậy.
Cô cũng không lãng phí thời gian thêm nữa: "Bao nhiêu tiền?"
Ông chủ chặt chém: "Một ngàn hai."
Quý Lan trợn trắng mắt: "Lấy cái rẻ hơn đi."
Ông chủ lại móc ra thêm một cái điện thoại màu đen khác, ở phần góc bị tróc một ít sơn: "Vậy cái này, có thể gọi điện thoại cũng có thể lên mạng, chỉ là có chút xấu thôi."
Quý Lan hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Ông chủ suy nghĩ một chút rồi nói: "800."
Quý Lan tiếp tục trợn trắng mắt: "Lại lấy cái rẻ hơn đi."
Ông chủ nhăn đôi lông mày vừa thô vừa đen của mình lại, lại móc ra một chiếc điện thoại có chút cũ kỹ: "Cái này, có thể gọi điện thoại, còn lên mạng được hay không thì tùy duyên."
Quý Lan hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Ông chủ không cần suy nghĩ đã báo giá luôn: "600."
Quý Lan lại trợn trắng mắt lần thứ ba: "Đắt quá vậy."
"Này không phải chứ, cô bé này cô đến đây để phá hả?"
Cuối cùng ông ta cũng không ngồi yên được nữa, nhìn cách ăn mặc của cô gái nhỏ này đâu có giống người thiếu tiền đâu, chẳng lẽ lão Lưu đối diện phát hiện ra mình nhìn lén vợ của ổng?
"Tôi đến có lòng tốt thu mua lại mấy thứ phế phẩm."
Quý Lan để ba tờ một trăm tệ lên bàn: "Không có nhiều thêm nữa, lấy cái nào rẻ nhất cho tôi đi."
Cuối cùng, Quý Lan cầm một cái chiếc điện thoại second-hand đời cũ có nút bấm ra khỏi cửa hàng điện tử, ông chủ nói nó là bảo vật trấn đi3m.
Quý Lan vô cùng hài lòng.
Đứng ở bên ven đường, cô giơ tay ra đón xe taxi, nói cho tài xế địa chỉ mà cô vẫn còn nhớ kỹ trong lòng... đây là ngôi nhà mà cô chịu bao sự ấm ức tủi hờn suốt ba năm, cũng theo cô suốt cả đời, nhà của dì.
8 giờ rưỡi tối, vừa mới đẩy cửa ra chưa kịp bước vào nhà thì một chiếc ly bị ném ngay xuống chân cô kèm theo một giọng nữ chanh chua: "Mày còn biết đường về à?"
*Theo tổng điểm thi ở Giang Tô là 480 điểm, bao gồm ba môn chính là tiếng Trung, tiếng Anh, toán và hai môn tự chọn.