Khoảng 23h30, khi Minh vừa chui vào chăn, định mở podcast “Ngủ sâu không mộng mị” thì... ẦM ẦM ẦM!!!
Tiếng bass từ phòng bên trái vang lên như tiếng trống lệnh ở chiến trường. Nhạc remix từ DJ nào đó tên "Lạc Lối Trong Cơn Say" làm rung cả khung giường sắt tầng hai. Tú – bạn cùng phòng của Minh – ngồi bật dậy như zombie tỉnh dậy sau tận thế.
— "Lại nữa à? Hôm qua đã là DJ Trọng Bít, hôm nay là DJ Mất Dạy nào vậy?"
Minh chán chường:
— "Không biết, nhưng chắc tụi nó đang tập để thi 'Giọng Hát Dội Trần Ký Túc'."
Ban đầu, hai đứa còn ráng chịu. Đeo tai nghe, bật tiếng suối chảy, cố thiền định. Nhưng càng ngày, “hàng xóm rave party” càng chơi lớn: từ remix VinaHouse đến EDM Hàn Quốc, có hôm còn bật cả Bolero speed 300%.
Sau 3 đêm mất ngủ, Minh bật dậy với ánh mắt rực cháy:
— "Không thể để tụi nó đàn áp âm thanh mãi được! Phải phản công!"
Tú vỗ tay tán thành:
— "Chuẩn! Nhưng phải tinh tế và có chiều sâu. Mình không đánh vào âm lượng, mà đánh vào... não bộ."
Minh và Tú ngồi lập kế hoạch. Cả đêm hôm đó hai đứa lục tung YouTube tìm những bản nhạc “tĩnh tâm”, “kết nối thiên nhiên”, “giác ngộ vũ trụ”. Cuối cùng, playlist “Thiền Tịnh 5h Sáng Cho Người Mất Niềm Tin Vào Cuộc Sống” được chọn.
Sáng hôm sau – đúng 5h00 – Minh bật nhạc.
Volume MAX.
Tiếng suối chảy róc rách, chim hót líu lo, chuông gió và tiếng người phụ nữ thì thầm:
— “Hãy thở sâu... bạn đang là một hạt bụi trong vũ trụ bao la...”
Tú còn rải thêm mùi tinh dầu bạc hà trong phòng. Cảm giác như một spa 5 sao đang cưỡng ép cư dân cả tầng... giác ngộ.
Phòng bên đang ngủ sau buổi rave thì vật vã tỉnh dậy.
— “Cái quái gì thế này?”
— “Sao lại nghe tiếng suối trong toilet vậy?”
— “Có ai đang... tụng kinh sáng sớm hả?”
Tối đó, phòng bên trả đũa bằng cách bật lại remix lúc 4h45. Minh và Tú phản pháo bằng bản “Âm nhạc cổ truyền Tây Tạng” – có cả tiếng chuông chùa và tụng kinh bằng giọng trầm vang như phim kinh dị.
Cuộc chiến âm thanh chính thức leo thang.
Ngày thứ ba, các phòng khác bắt đầu lên tiếng.
— “Hai phòng tụi bay bị nhập hay sao mà mỗi ngày như hành lễ vậy?”
— “Không bên nào chịu thua hả?”
— “Tao chỉ muốn ngủ. Chỉ thế thôi!”
Đến ngày thứ năm, cả tầng như sống trong một vũ trụ âm nhạc hỗn loạn: phòng thì rap diss, phòng thì cổ nhạc, phòng thì EDM, có phòng còn bật quốc ca Ai Cập cổ đại (không ai hiểu vì sao tìm ra được cái đó).
Cuối cùng, quản lý ký túc xá phải họp khẩn. Chú Bình – quản lý ký túc – mặt mày căng như dây đàn:
— “Tôi không quan tâm các em là DJ, nhà sư hay nhà sưu tầm âm nhạc dân tộc! Nhưng từ nay, sau 10h tối không ai được mở nhạc. Nếu còn tái phạm thì mời ra ngoài... nghe nhạc ở công viên!”
Minh và Tú ra về trong im lặng. Nhưng khi vừa vào phòng, Tú quay sang:
— “Tao tìm được playlist ‘Âm thanh cho ban ngày cực chill’. Hợp với giờ trưa.”
Minh cười nham hiểm:
— “Tập 2... sắp bắt đầu rồi.”