Sáng chủ nhật, Minh tự tin diện áo sơ mi trắng, tóc vuốt keo gọn gàng, đeo kính cận không độ – phong cách “trí thức nửa mùa”. Tay xách laptop, tay còn lại cầm quyển sách... mượn từ năm ngoái.
Vừa bước vào thư viện, Minh ngẩn người. Không khí mát lạnh, ánh sáng dịu nhẹ, tiếng lật sách khe khẽ... Và rồi – như một thước phim slow motion – nàng xuất hiện.
Linh.
Một cô gái với mái tóc đen dài, gương mặt sáng như nắng ban mai, đang ngồi ở góc bàn gần cửa sổ. Trên bàn là một chồng sách dày như từ điển bách khoa, cạnh đó là cốc trà đào nghiêng nghiêng, có lát cam trôi lững lờ.
Minh định bước qua như một người lịch sự, nhưng vận mệnh thì không lịch sự lắm...
Bốp!
Minh va vào giá sách. Một loạt quyển rơi xuống như domino, trong đó có cuốn “Lý thuyết hành vi người tiêu dùng” đáp thẳng vào đầu Linh. Cô giật mình quay sang, mắt mở to, miệng hé ra bất ngờ.
Minh lắp bắp:
— “Ơ… xin lỗi… anh… à không, mình… mình không cố ý…”
Linh chưa kịp phản ứng thì Minh – trong lúc cố “tỏ ra phong độ” – cúi xuống nhặt sách nhưng… trượt chân.
RẦM!
Anh chàng ngã sấp mặt xuống sàn, tay còn cầm cuốn "Kỹ năng giao tiếp hiện đại". Màn trình diễn đỉnh cao khiến toàn bộ khu thư viện im bặt đúng 3 giây, rồi bật cười râm ran.
Linh vừa che miệng cười vừa cúi xuống giúp Minh:
— “Bạn có sao không?”
— “Mình... mình ổn, chỉ hơi ê mặt thôi…”
Nụ cười của Linh như ánh nắng ấm áp giữa mùa đông. Từ khoảnh khắc đó, Minh biết: thư viện sẽ không bao giờ là nơi bình thường nữa.
Từ hôm ấy, Minh bắt đầu “chuyển hộ khẩu tạm thời” lên thư viện mỗi ngày. Không phải vì ham học, mà vì… ham nhìn.
Anh chọn đúng góc bàn của Linh hôm đó để ngồi. Dù nàng không ngồi cố định, Minh vẫn kiên trì: hôm nay không thấy Linh, mai lại đến. Có hôm ngồi 3 tiếng chỉ để nhìn nàng lướt qua lấy sách 30 giây.
Tú – người bạn đồng phòng – phát hiện Minh lạ:
— “Dạo này chăm học đột xuất thế?”
— “Ờ, tại… thư viện có không khí truyền cảm hứng.”
— “Truyền cái đầu ông á. Có phải thư viện có… gái xinh không?”
Minh giả vờ ho khan rồi quay đi, giấu nụ cười lúng túng. Nhưng trong đầu thì thầm:
“Chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy em, thì học phần Quản trị tài chính nâng cao… cũng bỗng nhiên trở nên dễ thở.”