Ông Bố Bá Đạo Thời 4.0

Chương 1: Cuộc Chiến Với Chiếc Smartphone Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ông Tú ngồi trong phòng khách, ánh mắt dán chặt vào chiếc hộp smartphone còn nguyên seal nằm trên bàn. Đã ba ngày rồi kể từ khi con trai Minh mua tặng ông chiếc điện thoại thông minh đầu tiên trong đời, nhưng ông vẫn chưa dám mở hộp.

"Cái này nó thông minh hơn tôi thì làm sao tôi điều khiển được nó?" - Ông tự hỏi, rồi lại nhìn chiếc hộp với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Bà Tú đi ngang thấy chồng ngồi trầm ngâm bèn hỏi: "Ông ngồi nhìn cái hộp hoài làm gì? Có vàng trong đó à?"

"Không phải vàng, mà là... cái điện thoại thông minh con Minh mua." - Ông đáp, giọng có chút lo lắng.

"Thế sao không mở ra xài?"

"Tôi sợ... nó quá phức tạp. Nghe nói cái này có thể lên mạng, chụp ảnh, xem phim, nghe nhạc... Nhiều quá, tôi không biết bắt đầu từ đâu."

Bà Tú cười: "Ông này! Lúc trẻ lái xe máy, sửa chữa điện nước gì cũng biết, giờ sợ cái điện thoại?"

"Khác chứ bà! Cái này nó... hiện đại quá. Tôi nghe con nói nó có trí tuệ nhân tạo, có thể tự học, tự hiểu... Tôi sợ nó thông minh hơn tôi thì sao?"

Cuối cùng, sau khi nghe bà Tú "động viên" (hay đúng hơn là "châm chọc") suốt nửa tiếng, ông Tú quyết định mở hộp. Tay run run, ông cẩn thận bóc từng lớp nilon, từng miếng băng dính như đang thực hiện một nghi thức thiêng liêng.

"Ồ! Nó đẹp ghê!" - Ông thốt lên khi nhìn thấy chiếc điện thoại với màn hình đen bóng loáng.

Ông cầm chiếc điện thoại lên, lật đi lật lại như đang nghiên cứu một hiện vật cổ. "Cái nút này để làm gì nhỉ? Cái này thì sao? Sao nó không có phím số như điện thoại cũ?"

Trong lúc ông đang "nghiên cứu", chiếc điện thoại bất ngờ sáng lên. Ông Tú giật mình như bị điện giật, suýt làm rơi máy.

"Trời ơi! Nó tự sáng! Tôi có làm gì đâu mà nó tự sáng!"

Màn hình hiển thị: "Chào mừng! Vuốt để mở khóa."Ông Tú đọc chậm rãi: "Vuốt để... mở khóa. Vuốt là gì? Vuốt như vuốt mèo à?"

Ông thử vuốt nhẹ nhàng trên màn hình như vuốt lưng con mèo. Không có gì xảy ra. Ông vuốt mạnh hơn. Vẫn không có gì.

"Bà Tú ơi! Cái này nó bảo vuốt để mở khóa, tôi vuốt hoài mà không được!"

Bà Tú đi lại xem: "Để tôi thử." Bà vuốt nhanh từ dưới lên trên, màn hình lập tức chuyển sang giao diện chính.

"Ồ! Bà vuốt sao mà nó nghe bà không nghe tôi?"

"Ông vuốt như vuốt con mèo, còn tôi vuốt nhanh thôi!"

Ông Tú nhìn màn hình đầy các biểu tượng nhỏ, choáng váng: "Trời ơi! Nhiều cái quá! Cái nào để gọi điện, cái nào để nhắn tin?"

Bà Tú chỉ vào biểu tượng điện thoại: "Cái này chắc để gọi điện."

Ông Tú chạm vào, và thật sự xuất hiện bàn phím số. "Hay quá! Nó biết tôi muốn gọi điện!"

Ông thử gọi cho con trai. Minh bắt máy từ cuộc gọi đầu tiên: "Alô bố! Sao bố gọi bằng smartphone rồi?"

"Con ơi! Bố vừa học được cách gọi điện! Cái này hay quá con ạ! Nó biết bố muốn gọi điện!"

"Bố thích không ạ?"

"Thích chứ! Nhưng... con ơi, nó có quá nhiều cái nút. Bố sợ bấm nhầm làm hỏng."

Minh cười: "Bố đừng sợ! Bấm nhầm cũng không sao đâu ạ. Mai con về dạy bố sử dụng kỹ hơn."

Tối hôm đó, ông Tú nằm trên giường nhưng không ngủ được, cứ nghĩ về chiếc điện thoại. "Tôi đã 52 tuổi rồi, liệu có học được không nhỉ? Mà thôi, cái gì cũng có lần đầu. Từ từ mà học."

Ông lén lật dậy, lấy điện thoại ra và cẩn thận vuốt để mở khóa. Lần này đã thuần thục hơn. Ông ngồi trong bóng tối, ánh sáng màn hình chiếu lên mặt, từ từ khám phá từng biểu tượng.

"Cái này chắc để xem giờ... Cái này để làm gì nhỉ?"

Ông vô tình chạm vào biểu tượng máy ảnh, máy ảnh bật lên hiển thị hình ảnh phòng ngủ. Ông giật mình: "Sao nó chụp ảnh tôi? Tôi có bảo đâu?"

Ông hoảng hốt tắt màn hình, đặt điện thoại xuống: "Thôi, ngủ đã. Mai hỏi con Minh."

Nhưng chỉ nằm được 5 phút, ông lại lấy điện thoại ra: "Thử chút nữa thôi."

Cuối cùng, ông Tú đã thức đến 2 giờ sáng, mày mò với chiếc smartphone đầu đời. Và đó chính là bước đầu tiên trong cuộc hành trình công nghệ đầy thú vị sắp tới.

Sáng hôm sau, Minh gọi điện hỏi thăm: "Bố ngủ có ngon không ạ?"

"Ngon chứ con! À mà con ơi, sao cái điện thoại này nó biết mấy giờ bố ngủ, mấy giờ bố thức vậy?"

Minh cười: "Bố xem ở đâu?"

"À, tôi thấy nó hiển thị 'Thời gian sử dụng màn hình: 3 tiếng 27 phút'. Nó theo dõi tôi à?"

"Đó là tính năng thống kê thời gian sử dụng bố ạ. Để bố biết mình dùng điện thoại bao lâu."

"Ồ! Vậy là tôi đã... học được 3 tiếng 27 phút rồi à?"

"Vâng ạ! Bố học nhanh lắm!"

Ông Tú tự hào: "Thế thì tôi cũng không tệ lắm nhỉ!"




trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!