Ông nhìn màn hình, tên "Bà Năm hàng xóm" hiển thị cùng với một nút màu xanh và một nút màu đỏ. Ông hoảng sợ nhìn chiếc điện thoại như nhìn một quả bom sắp nổ.
"Trời ơi! Nó reo! Làm sao để trả lời đây?"
Ông nhớ lại với điện thoại cũ, chỉ cần bấm nút nghe là được. Nhưng giờ có hai nút, một xanh một đỏ, ông không biết bấm nút nào.
"Xanh có nghĩa là gì? Đỏ có nghĩa là gì? Chắc xanh là có, đỏ là không?" - Ông suy đoán.
Trong lúc ông đang suy nghĩ, điện thoại vẫn reo inh ỏi. Ông thử chạm vào nút xanh nhưng không có gì xảy ra.
"Sao nó không nghe? Tôi bấm rồi mà!"
Ông thử bấm mạnh hơn. Vẫn không có gì. Điện thoại tiếp tục reo.
"Chắc phải bấm giữ?" - Ông nghĩ và bấm giữ nút xanh.
Cuối cùng, trong cơn hoảng loạn, ông vô tình vuốt nút xanh sang phải. Màn hình chuyển sang giao diện cuộc gọi và có tiếng bà Năm: "Alô? Ông Tú có đó không?"
Ông Tú mừng như bắt được vàng: "Có! Có! Tôi đây bà Năm!"
"Ông nói to quá! Tai tôi điếc mất!"
"À sorry! Tôi không biết..." - Ông hạ giọng nhưng vẫn to hơn bình thường vì nghĩ rằng không có dây nên phải nói to bà Năm mới nghe được.
"Ông có khỏe không? Sao giọng ông lạ thế?"
"Tôi khỏe bà ạ! Chỉ là... tôi đang dùng điện thoại mới, nó không có dây nên tôi sợ bà không nghe được!"
Bà Năm cười: "Ông này! Điện thoại di động thì có sóng chứ, đâu cần to thế! Nói bình thường thôi!"
"À... vậy à." - Ông Tú hạ giọng xuống.
"Tôi gọi hỏi ông có rảnh không? Mai tôi định mời ông qua nhà ăn cơm. Con tôi từ Sài Gòn về."
"Được bà! Tôi sẽ qua. À mà bà ơi..."
"Gì?"
"Làm sao để tắt máy ạ?"
Bà Năm cười: "Ông bấm nút đỏ ấy!"
Ông Tú nhìn thấy nút đỏ và chạm vào. Cuộc gọi kết thúc.
"Ồ! Vậy là đỏ nghĩa là tắt, xanh nghĩa là bật!" - Ông tự rút ra kết luận.
Vừa lúc này, điện thoại lại reo. Lần này là số lạ. Ông Tú tự tin hơn, vuốt nút xanh sang phải một cách thuần thục.
"Alô!" - Ông nói với giọng bình thường.
"Alô anh! Anh có cần vay tiền không ạ? Lãi suất ưu đãi chỉ 2% một tháng..."
Ông Tú nghe đến đây liền hoảng: "Không! Tôi không vay tiền!"
"Anh đừng vội từ chối! Chúng tôi có chương trình đặc biệt..."
Ông Tú không biết làm sao để tắt máy, cứ nghe người ta nói mãi. Cuối cùng ông hét lên: "Tôi không cần! Đừng gọi nữa!" rồi bấm loạn xạ trên màn hình.
May mắn là ông bấm trúng nút đỏ, cuộc gọi kết thúc.
"Hú! Gọi điện mà còn bị quấy rầy!" - Ông thở phào.
Chiều hôm đó, con trai về nhà, ông Tú kể lại sự việc: "Con ơi! Hôm nay có người lạ gọi điện bán... bán gì đó, bố không biết cách tắt máy!"
Minh cười: "Đó là cuộc gọi spam bố ạ. Bố có thể chặn số đó hoặc báo spam."
"Chặn? Báo spam? Làm sao?"
Minh hướng dẫn ông cách chặn số lạ và báo spam. Ông Tú nghe chăm chú như học một môn khoa học phức tạp.
"Con ơi, còn cách nào để biết ai gọi mà không cần nhấc máy không?"
"Có ạ! Bố có thể để tên người gọi hiển thị, hoặc tạo nhạc chuông riêng cho từng người."
"Ồ! Hay quá! Vậy nếu bà Năm gọi, bố sẽ biết ngay là bà Năm?"
"Đúng rồi bố ạ!"
Ông Tú hào hứng: "Thế thì bố muốn để nhạc chuông của bà Năm là... bài 'Cô gái sài gòn'! Bà ấy hay hát bài đó!"
Minh cười và hướng dẫn ông cách tùy chỉnh nhạc chuông cho từng liên hệ.
Tối hôm đó, ông Tú gọi cho bà Năm để thử: "Bà ơi! Bây giờ tôi gọi lại cho bà nghe!"
"Gọi làm gì?"
"Để bà nghe nhạc chuông tôi vừa cài!"
Ông tắt máy rồi gọi lại. Điện thoại bà Năm reo bài "Cô gái Sài Gòn". Bà Năm bắt máy: "Ông Tú! Sao điện thoại ông có nhạc hay thế!"
"Hehe! Tôi vừa học được! Giờ ông có thể cài nhạc cho từng người khác nhau!"
"Hay quá! Vậy ông cài nhạc gì cho tôi?"
"Tôi cài 'Cô gái Sài Gòn' cho bà! Vì bà hay hát bài đó!"
Bà Năm cười: "Ông nhớ tôi có hát bài đó à?"
"Nhớ chứ! Bà hát hay lắm!"
Cuộc trò chuyện kéo dài hơn 30 phút, chủ yếu là ông Tú khoe các tính năng mới học được và bà Năm khen ông "tiến bộ nhanh lắm".
Khi tắt máy, ông Tú cảm thấy rất tự hào: "Tôi đã biết cách nhận và gọi điện rồi! Không khó lắm mà!"
Những thử thách thực sự mới chỉ bắt đầu. Vì ngay hôm sau, ông sẽ phải học cách... cài đặt ứng dụng.